Thuốc Thang – Cái Tình Trong Từng Gói Thuốc!

Bốc một thang thuốc Đông y, không chỉ là chọn vài ba vị rồi cho vào túi. Mà là cả một cái tình, một tấm lòng của người thầy thuốc gửi gắm trong từng cánh thảo dược. Bởi vì Đông y, tự ngàn xưa đã không chỉ là nghề chữa bệnh, mà còn là cái đạo làm người.
Một thang thuốc – Trăm lần đắn đo
Tuấn tôi vẫn thường chia sẻ với bà con rằng: “Không ai giống ai, nên đơn thuốc kê ra cũng không ai giống ai.”
Nghe thì đơn giản, nhưng lại là nguyên tắc sống còn trong nghề y. Có bà con tới khám, ngạc nhiên hỏi: “Sao bác sĩ không kê sẵn một đơn dùng chung, viêm amidan ai mà chẳng giống nhau?”. Tuấn tôi lại phải ngồi phân tích cặn kẽ: mỗi người là một cơ địa riêng – thể trạng khác nhau, tuổi tác khác nhau, thậm chí căn nguyên phát bệnh cũng khác nhau. Có người phát bệnh do phong hàn, người khác lại do nhiệt độc uất kết, người thì do tỳ phế hư yếu lâu ngày mà sinh bệnh.
Vậy nên, không thể lấy một đơn thuốc chung rồi chia đều cho cả trăm người được. Làm vậy chẳng khác gì bắt tất cả bà con mặc chung một chiếc áo – người vừa thì không sao, người rộng quá thì lạnh, chật quá lại tức ngực.
Cái hay, cái tinh túy của thuốc thang – chính là ở sự linh hoạt và khả năng cá biệt hóa cao độ. Một thang thuốc có khi Tuấn tôi phải điều chỉnh đến 3 – 4 lần mới thực sự “vừa khít” với cơ thể người bệnh. Bởi người bệnh đâu phải cái máy mà chỉ cần lắp đúng linh kiện là xong – họ là cơ thể sống, mang đủ khí – huyết – âm – dương, có lạnh – có nóng, có hư – có thực. Chỉ một chút sai lệch trong phối vị thôi, là hiệu quả điều trị đã có thể bị ảnh hưởng rồi.

Lấy ví dụ đơn giản như bệnh viêm amidan – nghe qua tưởng như ai cũng giống ai, nhưng Đông y lại chia thành từng thể bệnh riêng biệt.
Nếu là thể hàn, bà con sẽ thường xuyên thấy lạnh, sợ gió, đàm loãng, chất lưỡi trắng nhớt. Với thể này, Tuấn tôi sẽ sử dụng các vị thuốc có tính ấm, phát tán phong hàn, như: kinh giới, tử tô, sinh khương, cát cánh, bạch chỉ… vừa giúp giải biểu, vừa tiêu viêm.
Còn nếu là thể nhiệt, người bệnh sẽ thấy họng rát, khô miệng, sốt nhẹ, đàm vàng đặc… Lúc này, cần phải thanh nhiệt, giải độc, tả hỏa, nên đơn thuốc sẽ ưu tiên các vị mát và lạnh như: kim ngân hoa, liên kiều, huyền sâm, sinh địa, ngư tinh thảo…
Đấy, chỉ một bệnh thôi, mà thuốc đã khác hẳn nhau như vậy. Vậy thì thử hỏi: Sao có thể lấy chung một đơn thuốc cho tất cả được?
Tuấn tôi vẫn thường tâm niệm: Người thầy thuốc khi bốc thuốc, không chỉ dùng tay, mà còn dùng cả lòng mình để cân đo, để lắng nghe, để thấu hiểu. Một vị thuốc thêm hay bớt đi không chỉ ảnh hưởng đến dược lực, mà đôi khi còn ảnh hưởng tới cả niềm tin, tới sự an tâm của người bệnh.
Có người nói Đông y là nghệ thuật, mà nghệ thuật thì không máy móc được. Đúng như vậy. Cùng một vị thuốc cam thảo – nếu dùng lượng ít thì có thể điều hòa các vị thuốc khác, nhuận phế; nhưng nếu dùng nhiều, có thể gây tích nước, cao huyết áp. Cùng là bạch truật, nhưng vị sinh thì kiện tỳ, vị sao thì táo thấp, vị chích thì bổ khí…
Một thang thuốc, trăm sự đắn đo là thế đó bà con. Vậy nên người bốc thuốc không chỉ học y lý, mà còn phải học cách lắng nghe cơ thể người bệnh, học cả cái tâm tình trong lúc kê đơn, lựa vị. Có vị thuốc đôi khi Tuấn tôi phải chọn đúng vùng, đúng mùa, thậm chí còn tự tay đi lấy ở các vườn thuốc chuẩn sạch của Đỗ Minh Đường, mới yên tâm trao vào tay người bệnh.
Bốc thuốc với Tuấn tôi không phải là thao tác kỹ thuật, mà là một nghi lễ nhỏ của lòng thương người, một hình thức thầm lặng để mình tiếp tục giữ đạo làm thầy thuốc giữa thời đại mà người ta dễ chạy theo nhanh – gọn – tiện hơn là đúng – đủ – sâu.

Thuốc thang – giá trị không nằm ở hình thức mà nằm ở hiệu quả và niềm tin
Xã hội càng hiện đại, con người càng có xu hướng chọn những thứ nhanh, gọn, tiện. Thuốc cũng vậy – người ta chuộng thuốc viên, thuốc nước, thuốc đóng lọ, chỉ việc bóc ra là dùng. Nhưng Tuấn tôi thì khác. Tôi vẫn trung thành với thuốc thang truyền thống, bởi tôi tin rằng: giá trị đích thực của thuốc không nằm ở hình thức hào nhoáng bên ngoài, mà nằm ở hiệu quả điều trị và lòng tin mà người bệnh gửi gắm.
Thuốc thang là dạng thuốc gốc, giữ được trọn vẹn dược tính tự nhiên của từng vị thuốc. Khi sắc lên, thuốc như được “kích hoạt”, thẩm thấu sâu hơn vào tạng phủ, đi vào từng dòng khí huyết, từng tế bào. Đặc biệt, với những người có cơ địa nhạy cảm, người già, trẻ nhỏ hay người mắc bệnh mạn tính lâu năm – thuốc thang lại càng phát huy rõ hiệu quả nhờ khả năng gia giảm linh hoạt, cá nhân hóa theo thể trạng từng người.
Bà con hay nói với tôi: “Khổ nhất là mỗi ngày sắc thuốc, lỉnh kỉnh mất cả tiếng.” Nhưng Tuấn tôi lại nghĩ khác. Sắc thuốc là một phần của quá trình chữa bệnh, không nên xem nhẹ. Bởi khi bà con ngồi cạnh nồi thuốc đang sôi, lắng nghe từng tiếng lục bục, hít hà hương thơm bốc lên từ thảo dược – đó cũng là lúc tâm mình dần tĩnh lại, lòng mình đặt trọn vào việc chăm sóc chính sức khỏe của mình. Thuốc chưa uống mà tinh thần đã an, bệnh đã nhẹ đi một phần.
Cũng nhờ việc tự sắc thuốc mỗi ngày, người bệnh hiểu được mình đang uống gì, vị thuốc ấy ra sao, màu sắc và mùi vị có đúng chuẩn không. Đó là cách để bà con kết nối với chính liệu trình điều trị, không còn bị động, không còn giao phó tất cả vào tay bác sĩ rồi thôi.

Tuấn tôi từng gặp những người sau bao năm chạy chữa đủ nơi bằng thuốc viên, thuốc Tây, mới quay về dùng thuốc thang. Ban đầu còn nghi ngại, nhưng rồi khi uống vào thấy nhẹ người, đỡ mệt, giảm ho, hết viêm… họ lại quay lại tìm tôi, nắm tay mà bảo: “Sao trước giờ tôi không tin vào cái nồi thuốc này sớm hơn!”
Cái nồi thuốc tuy đơn sơ, nhưng bên trong là cả một kho tàng tri thức, là hàng nghìn năm kinh nghiệm của cha ông ta, là sự kế thừa qua bao đời thầy thuốc. Mỗi mẻ thuốc đun lên, không chỉ là thuốc cho thân, mà còn là thuốc cho tâm. Mỗi ngày sắc thuốc, không chỉ là việc điều trị, mà còn là một hành trình tự chữa lành bằng sự kiên trì, tin tưởng và kết nối với thiên nhiên.
Bởi vậy nên Tuấn tôi mới nói: thuốc thang tuy vất vả, nhưng nó nuôi dưỡng niềm tin. Và niềm tin ấy, đôi khi chính là nhân tố then chốt để bệnh tình thuyên giảm. Khi người bệnh tin vào thuốc, tin vào người thầy thuốc, tin vào chính cơ thể mình – thì mới thực sự khơi dậy được nội lực phục hồi.
DÀNH TẶNG BÀ CON: Cách Sắc Thuốc Thang Đúng Chuẩn, Đơn Giản Tại Nhà, Tuấn Tôi Hướng Dẫn Chi Tiết!
Lời kết: Tin thuốc – Tin người
Tuấn tôi vẫn thường nói cộng sự của mình rằng: “Làm thuốc phải biết trân trọng từng vị, từng gói. Bởi sau mỗi thang thuốc là một con người đang đặt hy vọng”. Thầy thuốc Đông y không chỉ chữa bệnh bằng y lý, mà còn chữa bằng sự đồng cảm, bằng cái tình và cái tâm sáng.
Nếu bà con còn phân vân giữa muôn vàn lựa chọn, Tuấn tôi chỉ xin nhắn nhủ một điều: hãy tin vào những gì chân thành, vào những gói thuốc được bốc bằng cả trái tim của người thầy thuốc. Bởi khi thuốc mang theo cái tâm thì bệnh mới lui, người mới khỏe, thân mới an.
Tuấn tôi vẫn luôn ở đây để lắng nghe, để chia sẻ, để tư vấn và đồng hành cùng bà con trong hành trình chăm sóc sức khỏe toàn diện bằng thuốc Nam. Bà con nào cần tư vấn thì có thể chủ động liên hệ cho tôi qua số điện thoại 0963 302 349.
Đánh giá bài viết