Người Thầy Thuốc Không Đi Nhanh Hơn Người Khác, Chỉ Đi Đều Hơn Và Không Dừng Lại

Sự nghiệp chữa bệnh cứu người không phải là một cuộc chạy đua, mà là một hành trình dài đòi hỏi sự kiên định, vững vàng và tấm lòng luôn hướng về người bệnh. Tuấn tôi, một người thầy thuốc được nuôi lớn trong cái nôi y học cổ truyền của dòng họ Đỗ Minh, xin được chia sẻ vài lời gan ruột về chuyện “đi đường dài” trong nghề y.
Không chạy theo xu thế – chỉ đi đúng đường
Tuấn tôi vẫn hay nói với chính mình: “Làm nghề y không phải để chứng minh bản thân tài giỏi đến đâu, càng không phải để chạy đua với ai”. Mỗi người thầy thuốc khi hành nghề, nếu cứ mải mê chạy theo thành tích, theo xu hướng, theo những lời tung hô trên mạng xã hội… thì rất dễ lạc mất cái tâm và cái tầm của nghề.
Nghề y – nhất là y học cổ truyền – không phải một cuộc thi xem ai kê đơn nhanh hơn, ai chữa bệnh ngắn ngày hơn, hay ai được nhiều người biết đến hơn. Nghề này là hành trình dài và lặng lẽ, nơi mỗi người thầy thuốc chỉ cần làm đúng bổn phận của mình: chẩn đúng bệnh, bốc đúng thuốc, nói đúng lời, giữ đúng đạo.
Tuấn tôi không chọn cách đi nhanh. Tôi chọn đi đều, đi vững và không ngừng bước. Đi như cây thuốc Nam âm thầm lớn lên dưới nắng, dưới sương, chắt chiu từng tinh chất từ đất mẹ. Thuốc Nam không cho hiệu quả tức thời như tân dược, nhưng nếu bà con tin tưởng, kiên trì dùng đúng bài, đúng phác đồ – thì cái gốc của bệnh sẽ được xử lý từ bên trong, sức khỏe sẽ hồi phục theo cách tự nhiên và bền bỉ nhất.
Có những người tìm đến Tuấn tôi, mong muốn chữa dứt cơn ho, cơn đau họng chỉ trong vài ba ngày. Tôi hiểu, ai bệnh mà chẳng mong khỏi nhanh. Nhưng tôi vẫn phải nói thật: nếu bà con muốn khỏi vội, thì thuốc Nam không phải là lựa chọn lý tưởng. Bởi Đông y không chữa ngọn – mà là chữa gốc. Mà cái gốc, cái căn nguyên bên trong ấy, muốn nhổ tận rễ thì phải có thời gian.
Thời buổi này, người ta quen với tốc độ. Từ việc ăn uống, đi lại, làm việc… cái gì cũng phải nhanh. Nhanh để kịp thời gian, kịp kết quả, kịp xu thế. Đến cả chuyện chữa bệnh cũng muốn cấp tốc, kiểu như ho một ngày là phải dứt liền trong ngày thứ hai. Bởi vậy mới có không ít bà con chạy từ Tây sang Đông, từ mẹo dân gian sang kháng sinh, rồi khi mệt mỏi, mới quay lại với Đông y như một “giải pháp cuối cùng”.
Tuấn tôi không trách bà con. Thật lòng mà nói, tôi thương nhiều hơn. Thương vì bà con quá tin vào những lời quảng cáo “3 ngày khỏi bệnh”, mà không hiểu rằng – chữa bệnh bằng Đông y là cả một quá trình kiến tạo lại cân bằng trong cơ thể. Cân bằng khí huyết, điều hòa tạng phủ, phục hồi chính khí. Những thứ đó đâu thể làm trong một sớm một chiều?
Tôi vẫn nói với những người bệnh đến nhà thuốc: “Muốn nhanh thì không phải thuốc Nam, nhưng muốn bền thì không thể thiếu Đông y”. Người thầy thuốc có thể chiều lòng người bệnh, nhưng không thể vì chiều lòng mà bỏ qua nguyên tắc điều trị. Chúng tôi không thể vì một cái ho cấp tính mà bỏ qua thể trạng yếu, không thể vì vài cơn đau họng mà quên mất bệnh nhân ấy đang có tỳ vị hư, gan yếu, hay sức đề kháng đã suy kiệt từ lâu.
Thuốc không chỉ chữa bệnh, mà còn phục hồi sức khỏe. Mà điều đó – phải cần thời gian, sự phối hợp giữa người bệnh và người thầy thuốc, cùng chung một niềm tin và một lòng kiên nhẫn.
Tuấn tôi biết, đi con đường không vội, không rầm rộ, không chạy theo thị trường thì sẽ chậm hơn người khác. Nhưng tôi không sợ chậm. Tôi chỉ sợ bản thân mình đi sai đường. Vì sai một bước – là đánh đổi bằng sức khỏe, bằng niềm tin của bà con, và đôi khi – là cả mạng sống.
Nên tôi vẫn đi – đều đặn từng bước. Không nhanh, không chậm. Nhưng chắc chắn.
Mỗi bước đi là một người bệnh được giúp đỡ – một lần Tuấn tôi trưởng thành hơn
Nhiều người nghĩ làm nghề thầy thuốc là mình cứu người, mình chữa bệnh, mình cho đi. Nhưng thật ra, người được nhận nhiều hơn lại chính là tôi.
Mỗi một người bệnh tìm đến, dù là lần đầu hay đã quay lại nhiều lần, đều để lại cho Tuấn tôi một điều gì đó. Có thể là một câu nói đơn giản “cảm ơn thầy thuốc”, hay một tin nhắn báo rằng “em uống thuốc thấy đỡ rồi”. Nghe thì nhỏ bé, giản dị thôi, nhưng đối với tôi – nó là một liều “thuốc quý” cho chính tinh thần mình.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ trường hợp của chú Phạm Văn Đăng – 59 tuổi, quê ở Phú Thọ. Chú là một người thợ xây, quanh năm gắn bó với công việc khuân vác, leo trèo, đổ bê tông… Những công việc nặng nhọc ấy đã âm thầm bào mòn sức khỏe chú từng ngày mà không hay biết.

Ban đầu chỉ là những cơn đau lưng âm ỉ, thoáng qua. Nhưng vì chủ quan, nghĩ do làm việc nhiều nên mỏi mệt thông thường, chú không đi khám hay điều trị gì. Đến khi những cơn đau ngày càng dữ dội, lan xuống hai chân, khiến chú tê bì, bước đi chập chững, thậm chí có lúc mất cảm giác – chú mới bắt đầu lo lắng. Đi viện, bác sĩ kết luận: thoát vị đĩa đệm nặng, kèm theo thoái hóa cột sống.
Ngày đầu đến Đỗ Minh Đường, chú còn phải ngồi xe lăn vì đi lại khó khăn. Tôi thăm khám kỹ lưỡng, bắt mạch cẩn thận, xác định rõ thể bệnh và thể trạng hiện tại của chú. Sau đó, tôi kê cho chú phác đồ điều trị toàn diện bằng thang thuốc nam bên tôi, kết hợp song song các phương pháp trị liệu châm cứu, bấm huyệt để khai thông kinh lạc, giảm đau, phục hồi vận động.
Hiệu quả bắt đầu rõ rệt chỉ sau khoảng 2 tuần: chú đã cử động được chân, có thể đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng trong nhà. Hết tháng đầu tiên, chú tự đi lại được mà không cần ai đỡ. Càng kiên trì điều trị, chuyển biến càng tích cực. Đến tháng thứ 5, chú gần như hồi phục hoàn toàn, không chỉ đi đứng linh hoạt, mà còn có thể đạp xe đi chợ, làm việc nhẹ trở lại.
Điều khiến tôi vui hơn nữa là sức khỏe tổng thể của chú cũng cải thiện rõ. Ăn ngủ ngon hơn, tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào. Với tôi – đó là phần thưởng lớn nhất trong nghề.
Còn nhiều trường hợp nữa và mỗi lần nhận được niềm vui như vậy, Tuấn tôi lại càng thấy tự hào về nghề y.
Lời kết của Tuấn tôi
Làm nghề y, tôi không mong nổi bật, không cần đi trước ai, chỉ mong mình đi đúng và đi đủ. Mỗi ngày còn được bà con tin tưởng, còn được giúp ai đó nhẹ đi một cơn đau, khỏe lên từng chút – là tôi còn đi tiếp.
Chậm cũng được, nhưng nhất định phải vững. Vì với Tuấn tôi, hành trình làm thầy thuốc là cả đời, không phải một chặng đường ngắn. Và trên hành trình ấy, tôi chọn đồng hành cùng bà con – bằng cái tâm, cái tình và sự kiên định không bao giờ dừng lại.
Đánh giá bài viết