Chữ “Đủ” Trong Nghề Y: Đủ Chuyên Môn – Đủ Kiên Nhẫn – Đủ Lòng Thương

Làm nghề y, nhiều người nghĩ chỉ cần giỏi chuyên môn là đủ. Nhưng với Tuấn tôi, hành nghề bao năm mới thấm thía: để trở thành một lương y đúng nghĩa, người thầy thuốc cần ba cái “đủ” – đủ chuyên môn, đủ kiên nhẫn và đủ lòng thương. Đó là hành trang giúp tôi đi vững trên con đường chữa bệnh cứu người.

Đủ Chuyên Môn – Nền tảng vững bền của người thầy thuốc

Tuấn tôi luôn tâm niệm: “Muốn chữa bệnh, trước hết mình phải đủ cái chữ TÀI”. Cái tài ở đây chính là chuyên môn. Bà con cứ hình dung, cái cây muốn xanh tốt thì phải có gốc rễ chắc. Người thầy thuốc cũng vậy, cái gốc chính là kiến thức và kinh nghiệm. Nếu học thuốc mà không vững, kê đơn dễ sai, chẳng những không khỏi bệnh mà còn hại thêm cho bà con.

Trong y học cổ truyền, mỗi vị thuốc đều có tính vị, quy kinh, công năng riêng. Người thầy thuốc phải nhớ kỹ, hiểu sâu, và nắm được sự biến hóa của từng vị khi phối hợp cùng nhau. Chỉ khi chuyên môn đủ vững, toa thuốc mới có sức mạnh, mới đúng người – đúng bệnh – đúng thời.

Lương y Đỗ Minh Tuấn

Dòng họ Đỗ Minh tôi, qua 4 đời hành nghề y (tôi là truyền nhân đời thứ 5), đã truyền lại cho tôi không chỉ phương thuốc gia truyền mà còn là cách suy nghĩ, cách nhìn người bệnh. Nhưng Tuấn tôi vẫn luôn nhắc mình: học trong sách chưa bao giờ là đủ, bởi chuyên môn còn nằm trong chính từng ca bệnh thực tế.

Mỗi người bệnh đến với Tuấn tôi đều mang theo một hoàn cảnh, một thể trạng, một diễn biến riêng. Có người hợp thuốc nhanh, có người phải kiên trì lâu hơn. Nhờ vậy mà tôi học thêm được nhiều điều. Tôi thường nghĩ: mỗi người bệnh cũng là một người thầy của mình. Nhờ sự tin tưởng của bà con, nhờ quá trình đồng hành với từng ca bệnh, tôi mới có cơ hội rèn luyện, tích lũy thêm kinh nghiệm. Kiến thức không còn là lý thuyết khô cứng, mà trở thành vốn sống, thành nghề, thành cái gốc vững chắc để phục vụ bà con ngày một tốt hơn.

Đủ chuyên môn, với Tuấn tôi, chính là nền tảng để người bệnh có niềm tin, để mỗi thang thuốc được trao đi mang theo cả sự chắc chắn lẫn sự an tâm.

Đủ Kiên Nhẫn – Chữ “Kiên” làm nên con đường dài

Bao nhiêu năm hành nghề, Tuấn tôi càng thấm thía: chữa bệnh không thể vội vàng, chỉ có chậm rãi, kiên nhẫn mới mong đạt được kết quả. 

Nghề y vốn là một hành trình dài, không thể đốt cháy giai đoạn. Nhiều bà con nóng ruột, uống thuốc vài hôm chưa thấy bớt đã nản lòng. Nhưng thử hỏi, có bệnh nào tích tụ cả chục năm trời, nay lại mong vài thang thuốc đã dứt? Đông y giống như trồng cây, phải gieo hạt, phải chăm sóc, rồi kiên trì đợi đến mùa mới có quả ngọt.

Tuấn tôi nhớ rõ một chú bệnh nhân viêm xoang, sau 1–2 tuần uống thuốc thì thấy đàm chảy nhiều, vội gọi điện hốt hoảng, sợ bệnh nặng hơn. Tôi phải giải thích thật lòng: “Đó là thuốc đang làm việc, đẩy mủ ra, dọn gốc rễ, có đi qua giai đoạn này thì mới mong khỏi được”. May mà chú tin, kiên trì theo đúng liệu trình, rồi bệnh giảm, rồi khỏi.

Thuốc cần kê đúng người đúng bệnh thì mới hiệu quả được

Hay trường hợp một chú ở Hà Nam – đau khớp gối mãn tính, đã thử đủ loại thuốc Tây mà không đỡ. Khi đến gặp tôi, chú nói: “Thử lần cuối thôi.” Tôi kê thuốc, dặn dò kiên trì ít nhất 2 tháng. Một tuần chưa thấy đỡ, chú lại gọi than thở. Tôi nhẹ nhàng nói: “Bệnh lâu ngày như rễ cây ăn sâu, phải từ từ mới bứng được”. Tháng rồi hai tháng trôi qua, chú đi lại được, ngủ ngon giấc, gương mặt rạng rỡ.

Qua những trường hợp như thế, tôi càng tin rằng: làm nghề y phải chậm mà chắc, càng kiên trì thì càng hiệu quả. Sự kiên nhẫn không chỉ cần ở người bệnh, mà còn ở chính người thầy thuốc. Tôi phải kiên nhẫn theo dõi từng chuyển biến nhỏ nhất, lắng nghe bà con chia sẻ từng triệu chứng, rồi điều chỉnh phương thuốc sao cho hợp. Có khi chỉ một chi tiết bị bỏ qua thôi, là cả phác đồ điều trị có thể đi chệch hướng.

Bởi vậy, Tuấn tôi tự nhắc mình: đã chọn con đường này thì phải vững tâm, không được nóng vội. Có kiên nhẫn thì mới có thành quả, có chờ đợi thì mới thấy được ngày bà con khỏe mạnh, an vui.

Đủ Lòng Thương – Khi tim người thầy theo bước chân người bệnh

Trong nghề y, cái tài có thể giúp mình kê đúng thuốc, cái kiên nhẫn có thể giúp mình đi trọn hành trình, nhưng nếu thiếu cái tình thì người thầy thuốc chẳng khác nào cái máy bốc thuốc. Với Tuấn tôi, lòng thương chính là ngọn lửa giữ nghề.

Mỗi bệnh nhân đến với tôi không chỉ là một ca bệnh, mà là một con người bằng xương bằng thịt, mang theo nỗi đau, nỗi lo và niềm hy vọng. Có người đau đến mất ăn mất ngủ, có người vì bệnh mà suy sụp tinh thần, có người nghèo khó, lo không đủ tiền thuốc… Tất cả những điều ấy, Tuấn tôi đều nhìn thấy, đều cảm nhận trong tim mình.

Tôi nhớ mãi trường hợp một chú bệnh nhân thoát vị đĩa đệm, phải ngồi xe lăn, đi lại khó khăn. Khi chú đến, người nhà phải dìu đỡ từng bước. Thấy cảnh đó, lòng Tuấn tôi như thắt lại. Tôi kê thuốc, dặn dò kỹ càng, rồi gọi điện hỏi thăm thường xuyên, chỉ mong chú không mất đi niềm tin. Hơn 2 tháng sau, chú chống nạng đến tái khám, nụ cười rạng rỡ, nói: “Tôi đi lại được rồi, cậu ạ!”. Nghe mà Tuấn tôi thấy mừng lắm.

Đủ lòng thương là thế, là biết đặt mình vào nỗi đau của bà con để thấu hiểu, để chia sẻ. Là sẵn sàng ngồi lại lắng nghe bệnh nhân kể chuyện, dù có khi chỉ là những than thở vụn vặt. Là để tâm tới từng biểu hiện nhỏ nhất, không bỏ qua bất kỳ tín hiệu nào của cơ thể người bệnh.

Tuấn tôi tin rằng, khi người thầy thuốc giữ được trái tim nhân hậu, mỗi thang thuốc trao đi không chỉ có tác dụng chữa bệnh, mà còn gửi theo cả niềm tin, niềm an ủi. Và chính điều đó mới giúp người bệnh đủ vững vàng để vượt qua hành trình gian nan của bệnh tật.

Gắn kết ba chữ “Đủ” – Con đường không điểm dừng

Nhìn lại chặng đường đã qua, Tuấn tôi càng thấm thía rằng: người thầy thuốc muốn đi xa thì phải gói đủ ba hành trang – đủ chuyên môn, đủ kiên nhẫn và đủ lòng thương. Ba chữ “Đủ” ấy như ba chân kiềng, thiếu một cái thì khó mà vững.

Chuyên môn giúp tôi kê được thang thuốc đúng bệnh. Kiên nhẫn giúp tôi cùng bà con đi trọn hành trình, không bỏ cuộc giữa chừng. Lòng thương giúp tôi giữ được ngọn lửa, để mỗi bước đi không chỉ là công việc, mà còn là nghĩa tình.

Con đường y học cổ truyền vốn dài và rộng, chẳng bao giờ có điểm dừng. Mỗi ngày, Tuấn tôi vẫn học thêm từ sách, từ thầy, và nhất là từ chính bà con – những người bệnh đã tin tưởng gửi gắm sức khỏe. Và tôi tin rằng, chỉ cần giữ vững ba chữ “Đủ” ấy, thì con đường chữa bệnh cứu người của tôi sẽ còn tiếp nối mãi, để phục vụ bà con được nhiều hơn, tốt hơn.

Cứ làm đúng, làm chân thành, bà con ạ, nghề y sẽ không lụi tắt. Khi cái tài đi đôi với tâm, khi sự uyên bác gắn với niềm thương, thì đó là nghề chân chính, đáng kính nhưng cũng đầy yêu thương.

Cảm ơn bà con đã lắng nghe, cảm ơn đã tin và ủng hộ Tuấn tôi trong suốt nhiều năm qua. Mong rằng qua bài viết, bà con hiểu hơn về chữ “đủ” trong lòng một lương y nhỏ bé. Một hành trình chưa điểm dừng, nhưng đầy đủ tâm – tài – nhẫn.

Cảm ơn bà con rất nhiều!

bacsituan bacsituan
"Thuốc Nam tinh túy, hợp người, hợp tâm. Lành sâu gốc bệnh, dưỡng sức bền lâu." quote

Bà con có vấn đề về sức khỏe cần được giải đáp, hỏi ngay nhé, Tuấn tôi sẽ trả lời sớm.
Bài viết cùng chủ đề
Một bệnh có thể kéo theo cả đống bệnh nếu không điều trị sớm đó bà con
Người bệnh chia sẻ về bệnh xương khớp