Tuấn ơi, sao mày tham quá vậy?
Hôm trước ngồi đàm đạo với một người bạn của Tuấn tôi, anh ấy nói: “Tuấn ơi, sao mày tham quá vậy? Đã làm công việc khám chữa bệnh và bào chế thuốc rồi, còn tham làm gì mà trồng thuốc nữa? Mày đang tối ưu lợi nhuận quá, ăn từ gốc tới ngọn à?” Nghe qua, những lời này không phải lần đầu Tuấn tôi nghe, cũng có nhiều đồng nghiệp hỏi: “Trồng thuốc làm gì, nhập sẵn có khi còn rẻ hơn?” Tôi chỉ biết “CƯỜI” Câu hỏi đó khiến tôi hiểu rằng, họ chưa nắm rõ về thực trạng dược liệu của Việt Nam.
Bà con biết không, hàng năm có hàng trăm tấn dược liệu được nhập từ Trung Quốc về nước ta. Điều đặc biệt là Trung Quốc lại mua dược liệu từ Việt Nam rất nhiều. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: họ thu mua rồi dùng công nghệ chiết xuất hết dược chất, chỉ để lại cái bã không còn mấy tác dụng, sau đó xuất ngược lại cho ta. Thậm chí trong quá trình xử lý, họ còn tẩm cả chất bảo quản độc hại. Bà con thử nghĩ mà xem, cái bã ấy làm sao mà còn đủ tác dụng để chữa bệnh?
Việc tự trồng và phát triển các vùng dược liệu, xét về chi phí, có thể đắt hơn gấp 2-3 lần so với nhập khẩu từ thị trường. Chưa kể phải duy trì đội ngũ quản trị chất lượng để kiểm soát từng bước. Nhưng đổi lại, Tuấn tôi tự hào vì đã tạo ra nhiều công ăn việc làm cho bà con nông dân ở các vùng trồng dược liệu Đỗ Minh. Đấy không phải là tham lam, mà là vì chất lượng bài thuốc, vì sự an toàn và hiệu quả cho sức khỏe bà con.
Để một ca bệnh thành công, Tuấn tôi phải kiểm soát ba yếu tố cốt lõi. Tôi sẽ chia sẻ rõ hơn để bà con hiểu.
-
Thứ nhất, công thức bài thuốc. Công thức này chính là trái tim của điều trị, không phải chỉ là sự kết hợp dược liệu đơn thuần mà còn là tinh hoa được chắt lọc qua nhiều thế hệ. Tuấn tôi và đội ngũ luôn nghiên cứu và thử nghiệm không ngừng để tìm ra những công thức tối ưu nhất. Một bài thuốc tốt phải đủ sức tác động đến gốc bệnh, bồi bổ khí huyết, điều hòa tạng phủ, như Y học cổ truyền đã truyền lại từ ngàn đời.
-
Thứ hai, chất lượng dược liệu. Một bài thuốc dù tuyệt vời đến đâu, nhưng nếu không có dược liệu tốt, không đảm bảo nguyên dược tính, thì bài thuốc cũng trở thành vô nghĩa. Dược liệu phải còn nguyên khí, không bị mất đi dược chất do quá trình chiết xuất hoặc bị tẩm hóa chất bảo quản. Vì vậy, việc tự trồng dược liệu giúp Tuấn tôi kiểm soát hoàn toàn chất lượng, đảm bảo mỗi cây thuốc đều giữ được cái “tinh túy” cần thiết để phát huy công dụng tối đa.
-
Thứ ba, chính là sự phối hợp của bà con. Bài thuốc hay, dược liệu chuẩn, nhưng bà con không hợp tác điều chỉnh lối sống, chế độ ăn uống, thì hiệu quả điều trị cũng không thể trọn vẹn. Chế độ ăn uống, vận động, sinh hoạt điều độ giúp hỗ trợ bài thuốc đi sâu vào cơ thể, bồi bổ các tạng phủ, điều hòa âm dương, đẩy lùi bệnh tật. Như Y học cổ truyền từng nói: “Thuốc chỉ là phụ, tâm thái mới là chính”. Sự thay đổi từ chính lối sống sẽ là yếu tố quyết định đến quá trình hồi phục.
Vậy đấy, Tuấn tôi có “tham” không? Nếu xét về lợi nhuận, thì có khi mua dược liệu sẵn còn “lời” hơn. Nhưng tôi chỉ mong sao bà con được điều trị bằng những bài thuốc thật sự tốt và an toàn, để không chỉ khỏi bệnh mà còn khỏe mạnh lâu dài. Mơ ước của Tuấn tôi là mỗi gia đình đều có một vườn dược liệu chuẩn, mỗi người đều biết cách chăm sóc sức khỏe bằng cây cỏ quanh nhà. Đó là cái “tham” mà tôi nghĩ bà con cũng hiểu.
Vài lời tâm sự, mong bà con hiểu hơn về tâm nguyện của Tuấn tôi, về lý do vì sao tôi vẫn ngày đêm miệt mài phát triển vùng dược liệu Đỗ Minh, chẳng phải để “ăn từ gốc tới ngọn”, mà để dược liệu luôn sạch, bài thuốc luôn hiệu quả, và bà con luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ bên gia đình.
Đánh giá bài viết